Sưởi Ấm Trái Tim Anh
Phan_35
“Muốn hưởng thụ tâm ý của anh, vậy em phải uống hết cái này nữa nha.” Cổ Trạch Sâm mở nắp bình giữ nhiệt, đặt trên bàn. Làn khói mỏng bay lên kèm theo mùi hương ngọt ngào.
Cổ Trạch Sâm rót nước vào nắp bình, đưa tới trước mặt Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt cầm trong tay, khẽ mím môi, ánh mắt tò mò, trông mong nhìn chồng mình: “Cái gì vậy?”
“Trà chanh mật ong, gần đây em vì vụ án mà không nghỉ ngơi tốt, bình thường uống toàn là cà phê, cho nên giờ phải uống nó, nó có tác dụng hạ nhiệt, giúp tập trung tinh thần.” Cổ Trạch Sâm buồn cười nhìn Lâm Tâm Nguyệt, trong lúc vô ý nhìn thấy quầng thâm dưới ánh mắt của cô, con ngươi hiện lên đau lòng, vươn tay giúp cô sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn: “Biết em không thích chua, anh đã bỏ thêm nhiều mật ong vào.”
“Ừm, ngon quá.” Lâm Tâm Nguyệt nhẹ nhàng uống một ngụm, cả người ấm áp dịu dàng, giống như con mèo nhỏ lười biếng híp mắt, miệng ngọt, tim cũng ngọt, thuận miệng nói một câu: “Thật ra anh không cần cho nhiều mật ong vào, dạo này em thích ăn chua.”
Cổ Trạch Sâm nghe vậy sửng sốt, trong mắt lóe qua kinh hỉ, đưa tay ôm vai Lâm Tâm Nguyệt, đem cô vợ kéo lòng, ánh mắt sâu xa ẩn chứa vui sướng: “Được, lần sau không thêm mật ong nhiều.”
“Còn nữa, lần sau không cần chuẩn bị mấy thứ này cho em, rất phiền, chính anh làm việc xong cũng mệt chết rồi.”
“Cái này không được, có thể phục vụ bà xã vui vẻ, anh không thấy mệt.”
“Hiện tại em không chỉ vui vẻ, còn thấy rất hạnh phúc.”Lâm Tâm Nguyệt thỏa mãn dựa vào người Cổ Trạch Sâm, mặt tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào không ngừng chui vào buồng tim, Cổ Trạch Sâm ôm chặt Lâm Tâm Nguyệt, nụ cười càng thêm ấm áp, khó có từ ngữ nào hình dung được hanh phúc này.
Trời xanh mây trắng, gió nhè nhẹ thối làn khói mỏng còn dư lại trên bàn trà, hình ảnh hai người gắn bó ôm nhau rất hạnh phúc đập vào mắt Mã Quốc Anh đứng bên cửa lên sân thượng, làm khóe môi cô nàng nhếch thành độ cong tuyệt đẹp.
Mã Quốc Anh cúi đầu nhìn bánh Sandwich và cốc cà phê trên tay mình, tự cười nhạo mình. Hóa ra hai cái ghế mây đã có chủ, vốn dĩ buổi sáng tra án mệt muốn chết, cô nhớ tới có hai cái ghế mây trên sân thượng, muốn lên đây thả lỏng một chút nào ngờ lại bắt gặp hình ảnh ấm áp này. Trong lòng vô cùng hâm mộ, hâm mộ bạn mình có thể tìm được người đàn ông thật lòng yêu thương, trân trọng cô ấy. Nếu có người đàn ông quan tâm cô như vậy, có lẽ cô sẽ học cách buông xuống.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới khuôn mặt cười ấm áp kia, vì sao cô lại nhớ tới người nọ? Mã Quốc Anh dùng sức lắc đầu, kiên định nhìn thoáng qua hình ảnh hạnh phúc trước mắt, giống như muốn ghi tạc vào buồng tim không thể có hạnh phúc của mình, khóe miệng cười nhạt, lặng lẽ rời đi tựa như lúc cô tới.
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đang hưởng thụ phút giây hạnh phúc, đâu có để ý tới đoạn nhạc đệm vô tình ở phía sau.
Lâm Tâm Nguyệt thả lỏng tâm tình xong liền khôi phục bộ dạng phấn chấn, môi vẫn cười ngọt ngào, nụ cười dịu dàng không biết đâm bao nhiêu ánh mắt xung quanh. Về bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt đang định kiểm tra vật chứng, mới bước vào cửa phòng vật chứng liền nghe âm thanh ồn ào của em gái mình và giọng nói nịnh hót của Lương Tiểu Cương.
“Đã nói là không thể đặt như vậy rồi mà, sao anh vẫn không nhớ.”
“Không phải anh không nhớ, mà là mấy cái ly này đều na ná nhau, rất khó nhớ rõ, Đinh Đinh, em đừng giận nữa, nếu không em giảng lại lần nữa đi, anh cam đoan nhất định sẽ nhớ.”
“Lại không nhớ được, em mặc kệ anh.”
Lâm Tâm Nguyệt cười trộm, cô nàng này đúng là không có ý định buông tha người ta.
“Đây là phòng vật chứng, không phải nơi liếc mắt đưa tình nha.” Lâm Tâm Nguyệt đi vào phòng pháp chứng, không nhịn được nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ cười nhạo.
Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu Cương nghe tiếng nói, giật mình, cả hai đều phản xạ theo tự nhiên nhảy dựng lên. Nhưng suy nghĩ lại cảm thấy chính mình dường như không có làm gì sai, sao lại phải giật mình?
“Chị ~ Làm gì có ai tự dưng lù lù xuất hiện sau lưng người khác như vậy, người hù người sẽ chết người đó.” Lâm Đinh Đinh vỗ vỗ ngực, trấn an trái tim nhỏ bé đang loạn nhịp, bĩu môi bắt đầu bùng nổ.
“Chị Tâm Nguyệt.” Lương Tiểu Cương cúi đầu gọi, nhưng thầm xù lông ở trong lòng: Mình đang làm việc nghiêm chỉnh mà, sao lại chột dạ? Vì sao? Vì sao??????
“Ồ, vậy ư? Chị có gõ cửa, nhưng hai đứa chuyên tâm quá nên không nghe á, hù hai đứa hả? Thật ngại quá!” Lâm Tâm Nguyệt cười rất vô tội, giọng nói còn mang theo chút áy náy, thầm nghĩ: Chị có gõ nhưng mà là gõ rất nhẹ.
“Ơ, vậy có lẽ tụi em chuyên tâm quá nên không nghe.” Lâm Đinh Đinh khẽ lè lưỡi, hơi xấu hổ gãi đầu.
“Không sao.” Lâm Tâm Nguyêt cười dịu dàng đi vào, nghi ngờ hỏi: “Hai đứa mới cãi nhau gì thế?”
“Chính là cái này.” Lâm Tâm Nguyệt vừa nhắc, hai mắt Lâm Đinh Đinh liền sáng lên, hăng hái giải thích về bốn cái ly Lâm Tâm Nguyệt mang từ nhà nạn nhân về: “
“Chị, tại chị không có hứng thú với mấy cái này nên không biết, mấy cái ly này trên mạng gọi là ly hạnh phúc. Ngoại trừ hình vẽ trên ly khác nhau, cách sắp xếp của bọn chúng cũng có ý nghĩa khác nhau. Đặc biệt nếu đặt không đúng sẽ mang đến điềm xấu, trên mạng, phái nữ rất thích mấy cái ly này.”
“Không phải chỉ là mấy cái ly thôi sao? Chỉ có chút hình vẽ và thêm vài cái tên có ý nghĩa thôi à.” Lương Tiểu Cương thấy bạn gái chỉ chú ý tới mấy cái ly rách kia nên buồn bực lẩm bẩm.
“Anh là đầu gỗ thì biết cái gì.”
Lâm Tâm Nguyệt không quan tâm hai đứa em đang bực tức nhau, hình như nàng bắt được chút manh mối, nhìn chằm chằm mấy cái ly, nghiêm túc hỏi: “Đinh Đinh, vừa rồi em nói mấy cái ly này sắp xếp thành một hàng sẽ có một ý nghĩa, vậy chúng nó có ý nghĩa gì?”
“Có rất nhiều, hôn nhân mĩ mãn, sự nghiệp thành công, tình yêu suông sẻ…” Dù Lâm Đinh Đinh không hiểu vì sao chị mình đột nhiên có hứng thú với chuyện này, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tâm Nguyệt, lập tức nghiêm chỉnh đem những gì mình biết nói ra hết.
“Vậy, nếu chúng được sắp xếp như thế này thì có ý nghĩa gì?” Lâm Tâm Nguyệt nhớ tới trình tự mấy cái ly được sắp xếp ở nhà nạn nhân, xếp thành một hàng hỏi Lâm Đinh Đinh.
“Ủa?” Lâm Đinh Đinh nhìn trình tự Lâm Tâm Nguyệt sắp xếp, kinh hô một tiếng, ánh mắt khó hiểu: “Sao lại có người xếp theo trình tự này.”
“Cách xếp này có vấn đề gì à?”
“Đương nhiên. Em nhớ trên mạng có nói, nếu xếp như thế này không chỉ công tác không thuận lợi, tình yêu không mĩ mãn, còn rước lấy vận xui, ai lại làm thế chứ.”
“Thì ra là như vậy.” Lâm Tâm Nguyệt nhìn mấy cái ly suy tư, liếc em gái còn đang đắc chí nói: “Xem ra biết nhiều thứ cũng có cái hay của nó, biết đâu chừng có khi gặp được vận may.”
“Nghe thấy chưa, anh phải ghi nhớ thật tốt.” Lâm Đinh Đinh đắc ý vểnh đuôi lên trời, Lương Tiểu Cương thì buồn bực: Cậu chiêu ai chọc ai đây? Không phải chỉ nói một câu thôi sao?
Lâm Tâm Nguyệt thấy hai người hỗ động lẫn nhau, cười vui vẻ.
Lâm Tâm Nguyệt trở lại phòng làm việc, lên mạng xem tư liệu về những cái ly này, quả nhiên trên mạng tuyên truyền rất nhiều về mấy cái ly này, những cửa hàng được chỉ định chuyên kinh doanh nó, chỉ có hội viên mới được mua nó, trực giác nói cho cô biết những cái ly này sẽ cho biết thêm đầu mối.
Lâm Tâm Nguyệt đem phát hiện này nói cho Thẩm Hùng, để anh điều tra danh sách hội viên.
Lâm Tâm Nguyệt biết chuyện này không thể gấp, dự định sau khi tan ca sẽ đến hiện trường vụ án nhìn lần nữa, lại nhận được điện thoại của thầy, nhìn biểu thị cuộc gọi đến. Lâm Tâm Nguyệt mới bừng tỉnh vỗ trán, cô quên hôm nay có hẹn đi ăn cơm với thầy.
Vốn dĩ cô định hẹn Cổ Trạch Sâm, kết quả anh đã hẹn trước với Dương Dật Thăng. Lâm Tâm Nguyệt hối tiếc trong lòng.
Cho nên, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình bị Dương Dật Thăng bắt cóc. Ghê tởm nhất là Dương Dật Thăng còn cố ý lấy le với cô. Cuối cùng, anh cũng có thể có bí mật của đàn ông với anh em mình, chọc Lâm Tâm Nguyệt tức đến bập bẹ, trong lòng nặng nề kết thù này với Dương Dật Thăng, Cổ Trạch Sâm không thèm khách sáo tăng thêm một khoản nữa cho Dương Dật Thăng, thầm nghĩ: Dám bắt nạt vợ ông!!! Còn bắt ông phải đi theo hầu không công nữa chứ!
Có bà xã, không cần nói tình nghĩa với anh – em. Tội cho Dương Dật Thăng, cuộc sống sau này càng thấm thía định luật ‘Không thể đắc tội phụ nữ, nhất là phụ nữ có chỗ dựa.’
Sau khi tan ca, Lâm Tâm Nguyệt đến nhà hàng đúng giờ. Nhìn chung quanh, thấy Tống Mộ Thiên đã đến, đáy mắt hiện lên tia hiểu rõ, nhoẻn miệng cười.
Lâm Tâm Nguyệt ưu nhã đi tới, Tống Mộ Thiên rất có phong độ thân sĩ giúp cô kéo ghế.
“Cám ơn.” Lâm Tâm Nguyệt nói cảm tạ.
“Sao chỉ có mình em vậy, Sâm đâu, sao không đi cùng.” Tống Mộ Thiên không thấy Cổ Trạch Sâm trong lòng có nghi hoặc, ông thấy người đàn ông kia rất yêu thương sinh viên của mình, cho nên cậu ta không thể để Lâm Tâm Nguyệt một mình đi ra ngoài hèn hò. Tống Mộ Thiên rất trọng lượng của mình trong lòng Lâm Tâm Nguyệt.
“Anh ấy có hẹn với bạn nên không đi cùng em được.” Lâm Tâm Nguyệt cười gượng.
“Phải rồi. Nhất là do con bé mơ hồ nào đó quên cuộc hẹn với thầy của nó, Cho nên, cậu ta mới nhận lời hẹn của người khác chớ gì.” Tống Mộ Thiên làm sao không biết sinh viên của mình mơ hồ, cố ý cười trêu: “Nếu không phải thầy gọi điện tới, nhất định em quên thầy rồi, nói không chừng còn trực tiếp cho thầy leo cây.”
“Thầy có bụng dạ rộng lượng, nhất định không trách Tâm Nguyệt đâu.” Lâm Tâm Nguyệt chớp mắt lấy lòng, cô biết chút tâm tư này không lừa được thầy mà.
“Con bé này tính cách không thay đổi chút nào. Không biết làm sao Sâm chịu nổi em nữa.” Tống Mộ Thiên bất đắc dĩ nhìn Lâm Tâm Nguyệt, đáy mắt tràn đầu yêu thương.
“Bởi vì anh ấy và thầy đều thương yêu em.” Lâm Tâm Nguyệt đắc ý, lời nói tràn đầy hạnh phúc.
“Đúng, vì yêu nên có thể bao dung tất cả.” Biểu tình của Tống Mộ Thiên có chút quái dị, cười thản nhiên lại lộ chút căm giận: “Vậy nếu không thương, có phải sẽ vứt bỏ như bã đậu không?”
Lâm Tâm Nguyệt sững sờ, khó hiểu, nhẹ giọng gọi: “Thầy.”
“Xin lỗi, thầy nhớ đến cảnh ngộ của người bạn.” Trong nháy mắt, Tống Mộ Thiên khôi phục thái độ ôn hòa.
“Không sao ạ.” Lâm Tâm Nguyệt nhún vai, cô biết Tống Mộ Thiên không thích tiếp tục đề tài này, săn sóc chuyển đề tài: “Chúng ta gọi món đi, em biết nơi này có món ăn rất nổi tiếng, lát nữa thầy nếm thử xem.”
“Thì ra là có người thèm ăn.”
“Trong lòng chúng ta biết là đủ rồi, không cần nói ra đâu.”
“Thật hết cách với em.”
Hai người gọi món xong, Tống Mộ Thiên rất tự nhiên nói tới đề tài khác: “Thấy em dạo này không có đến thăm thầy, công việc bận lắm à?”
“Dạ, dạo này nhận một vụ án, rất hóc búa.” Lâm Tâm Nguyệt thở dài, vừa nhắc tới vụ án, trong đầu cô ngập tràn nghi vấn.
“Xem ra thực sự rất hóc búa, em xem em kìa, nếu không lông mày của em cũng không xoắn thành một đoàn, dù bận cũng phải chú ý tới sức khỏe, biết chưa.” Giọng nói sâu xa quan tâm của Tống Mộ Thiên.
“Em biết.” Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt, thầy vẫn không thay đổi gì, vẫn thích lo lắng như vậy. Tiếc rằng, cô không biết có một số thứ đang thay đổi, mãi mãi không thể tìm lại được.
“Rốt cục là vụ án hóc búa gì, nếu không ngại thì nói với thầy, thầy giúp em phân tích một chút.”
“Thì vụ án hủy dung mà giới truyền thông đang xôn xao đó, thật ra nếu thầy không nói, em cũng định tới trường tìm thầy.”
“Nói một chút đi.” Tống Mộ Thiên cúi đầu che giấu tia sáng trong mắt, lần thứ hai ngẩng lên đã mang một chiếc mặt nạ hoàn hảo, nói về tâm lí học, ông hiểu hơn ai hết cần làm thế nào mới có thể tự nhiên, không để người khác hoài nghi.
“Thầy, thầy nói xem, một người có thể tồn tại hai tính cách cẩn thận và kích động hay không?” Lâm Tâm Nguyệt biết phải giữ bí mật, cho nên Tống Mộ Thiên chỉ cần nói ra phân tích gì đó là được.
“Kỳ thật cũng không phải không thể. Ví dụ như một người rất cẩn thận, hắn có thói quen suy nghĩ kĩ mọi chuyện khi làm, nhưng khi hắn tức giận, hắn liền làm ra chuyện kích động, nhưng khi bình tỉnh sẽ khôi phục lại tính cách cẩn thận của mình.” Tống Mộ Thiên nhìn Lâm Tâm Nguyệt chăm chú. Giọng nói trầm thấp, chậm rãi bất tri bất giác lôi cuốn Lâm Tâm Nguyệt.
“Là như vậy ư?”
“Đúng vậy. Có thể có người tồn tại tính cách mâu thuẫn.”
Có lẽ vì quá mức quen thuộc, quá mức tin tưởng, Lâm Tâm Nguyệt không hề nghi ngờ lời của thầy mình. Trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng cô không thể nói rõ.
Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt không biết về nhà từ bao giờ. Nhìn ảnh chụp trong máy vi tính, suy nghĩ kĩ về lời thầy nói.
Chẳng lẽ giống như lời thầy nói, vết thương trên người nạn nhân là do lúc hung thủ kích động mới gây ra, là như vậy sao.
Cổ Trạch Sâm về nhà, theo thói quen tìm kiếm bóng dáng vợ yêu, liền thấy bóng dáng mình nhớ mãi không quên đang ở phòng sách, vừa định thân thiết với nàng một chút thì phát hiện hình ảnh máu tanh trong máy vi tính, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh tới, trực tiếp tắt máy tính.
“Ơ, sao lại tắt?” Màn hình máy tính tối sầm, Lâm Tâm Nguyệt mới ngơ ngác hoàn hồn, ngửa đầu nhìn thấy ánh mắt cưng chiều và không đồng ý của ông xã, Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu, theo thói quen nhếch môi cười sung sướng: “Sâm, anh về rồi.”
“Ừ, đêm đã khuya rồi, còn chưa đi ngủ.” Cổ Trạch Sâm không muốn hù dọa bà xã mình, sắc mặt dịu xuống, cười cười hôn lên má cô, đem cô ôm vào lòng, trong bụng đang nghĩ xem nên làm sao xử lí mấy tấm ảnh máu me kia.
“Có một số việc em không nghĩ ra, nên xem hình ảnh một chút thôi.” Lâm Tâm Nguyệt ở trong lòng Cổ Trạch Sâm cọ cọ tìm vị trí thoải mái, thành thật trả lời.
“Nếu không nghĩ ra thì ngày mai nghĩ tiếp, em nên đi ngủ.” Cổ Trạch Sâm dùng kiểu ôm công chúa ôm Lâm Tâm Nguyệt chậm rãi đi về phòng ngủ. Đây là người anh yêu nhất, nếu có thể anh hi vọng cô ngày ngày đều vui vẻ, không cần phiền não.
“Ông xã, em cảm thấy dạo này anh quản lí em rất nghiêm nha.” Lâm Tâm Nguyệt vòng tay ôm cổ Cổ Trạch Sâm, nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp trai của chồng, giọng nói nũng nịu, chớp chớp mắt,cười ngọt ngào.
“Hết cách, ai kêu bà xã của anh không biết quan tâm đến sức khỏe của mình, vậy nên anh chỉ có thể tự mình chú ý.” Cổ Trạch Sâm nhẹ nhàng đặt Lâm Tâm Nguyệt xuống giường, vô cùng thân thiết cụng trán cô, đáy mắt như cười như không.
“Phải rồi.” Lâm Tâm Nguyệt cọ một chút, chớp chớp mắt phượng xinh đẹp, môi anh đào cười duyên dáng: “Vậy em tiếp tục nhờ anh nha.”
“Không thành vấn đề.” Cổ Trạch Sâm suy nghĩ một chút: “Tâm Nguyệt, ngày mai chúng ta đến bệnh viện một chút đi.”
“Đến bệnh viện, vì sao? Sâm anh ngã bệnh à?” Lâm Tâm Nguyệt khẩn trương sờ Cổ Trạch Sâm.
“Không có, chỉ muốn dẫn em đi kiểm tra sức khỏe tổng quát thôi, tìm biện pháp nuôi bà xã mập mạp lên.” Cổ Trạch Sâm chưa xác định được ý nghĩ của mình, anh sợ nếu như không đúng lại khiến bà xã nhớ lại chuyện không vui, đành phải mượn cớ.
“Anh coi em là heo à? Còn mập mạp.” Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi, giả bộ ão não, đánh nhẹ Cổ Trạch Sâm.
“Như vậy cũng không tệ.”
“Cổ. Trạch. Sâm.”
“Ha ha.”
Hai người vui đùa vô cùng thân thiết, hạnh phúc ngọt ngào bên cạnh hai người.
Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, sáng sớm âm thanh tít tít chói tai vang lên, hai người bắt buộc phải gác chuyện đến bệnh viện lại.
Chương 71
Edit: Tịch Ngữ
“Hôm nay, gần khu nhà cao cấp Lâm Hải phát hiện một xác nữ bị hủy dung, đây là vụ án mạng hủy dung thứ ba hơn một tháng nay…”
Mắt Lâm Tâm Nguyệt rơi vào tin tức trên mạng, sáng sớm hôm nay nhận được tin vụ án mạng hủy dung thứ ba. Hôm nay mở cuộc họp sợ bóng sợ gió một hồi, Lâm Tâm Nguyệt xem chi tiết ảnh chụp, xoa bóp huyệt thái dương, khó chịu nhắm mắt, cúi đầu dùng tay đỡ trán, thở dài, vùi mặt vào lòng bàn tay, danh sach hội viên Thẩm Hùng lấy về không có tên Hoàng Hi, lại xuất hiện cái tên Lâm Tâm Nguyệt không thể ngờ được – Lương Vân Nhi.
Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy đại não của cô đần độn rối loạn. Trong khoảng thời gian này, cô luôn cảm thấy cảm thấy mình rất dễ mệt mỏi. Có lúc cô nghĩ không cần quan tâm chuyện gì hết, về nhà ngủ một giấc, thế nhưng nguyên tắc không cho phép cô làm như vậy. Cô rất nhớ cái ôm ấm áp của ông xã, người nào đó mê zai chìm vào trong say mê của mình.
Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt bị vụ án quấn lấy nên không rảnh chú ý đến chút hiện tượng nhỏ trên người mình, cũng không nghi ngờ vì sao ông xã cô muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, Lâm Tâm Nguyệt mơ hồ nghĩ hết thảy do di chứng của vụ nổ lần trước.
Lâm Tâm Nguyệt đang mê zai nhớ lại tình huống trong cuộc họp, ánh mắt chần chờ và lo lắng của Mã Quốc Anh cùng Cao Ngạn Bác, vẻ mặt khẩn trương của ông xã mình, trong lòng cảm thấy ấm áp khiến nàng không nhịn được mỉm cười.
*** Nhớ lại ***
Phòng họp, Mã Quốc Anh ngồi trên ghế xoay, đối mặt với đồng bạn, vẻ mặt ngưng trọng mang theo nghiêm túc và anh khí nói: “Hiện tại, mọi người dân đều biết tới vụ án hủy dung, người dân và giới truyền thông đang nhìn chằm chằm chúng ta, cấp trên rất xem trọng vụ án này, hi vọng chúng ta mau chóng phá án.”
“Bác sĩ Cổ, nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân là gì?”
“Tôi đã kiểm tra ba thi thể nạn nhân, phát hiện trên người bọn họ đều có vết dao chém loạn xạ, đều là mất máu nhiều mà chết, đồng dạng bị hủy dung. Vết thương trên người các nạn nhân đều do dao cắt trái cây thông thường tạo nên.” Cổ Trạch Sâm lật tư liệu trên tay, nói kết quả giải phẫu cho mọi người nghe.
“Còn bên pháp chứng.”Mã Quốc Anh nhìn về phía nhóm Cao Ngạn Bác, ánh mắt nghiêm túc mang theo chút chờ mong, hi vọng họ có tin tốt.
“Hiện trường cả ba vụ án đều được người khác xử lí mọi dấu vết, hơn nữa, hầu như đồ vật ở hiện trường không có dấu hiệu bị động vào, ngoại trừ nạn nhân té vào vũng máu, dao gây án trực tiếp cắm thẳng vào người nạn nhân, trên đó chỉ có dấu vân tay của nạn nhân.” Lâm Tâm Nguyệt lấy mấy tấm ảnh từ túi văn kiện ra, chia ra để trên bàn họp, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cô muốn có bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu, người không biết còn tưởng trong bức ảnh là câu chuyện ‘cực kì bi thảm.’ May mà cô còn nhớ cần giải thích rõ: “Nhưng bọn tôi tìm được giấy vụn ở hiện trường nạn nhân thứ hai bị giết ở vườn hoa và nạn nhân thứ ba tìm thấy ở gần cửa, qua xét nghiệm, xác thực nó cùng một gói kẹo, chúng tôi nghi ngờ hung thủ vô ý bỏ lại khi quanh quẩn ở gần đó.”
Thế nhưng lại giống loại kẹo cô thích, xem ra cô phải đổi loại khác mới được, kẹo tặng thầy cũng phải đổi. Nhưng…kẹo này thật sự rất ngon TT__TT. Lâm Tâm Nguyệt vì chuyện mình và hung thủ thích ăn một loại kẹo mà buồn bực gãi đầu.
“Không phải các người nói hung thủ là người rất cẩn thận sao, như vậy sao hắn lại không cẩn thận để lại vật chứng.” Thẩm Hùng nghĩ mãi không hiểu, một người cẩn thận tại sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như thế, Thẩm Hùng là người thẳng thắn, khởi xướng nguyên tắc ‘không biết thì phải hỏi’, à không, là có nghi vấn thì phải lên tiếng, những người khác cũng cùng bộ dạng mờ mịt, khó hiểu.
“Cái này rất đơn giản, khi một người đã tập thành thói quen, có rất nhiều chuyện không thể tự chủ được, ví dụ như một người tập thói quen uống nước trước khi đi ngủ, thời gian vừa đến liền tự đi tìm nước uống, còn một người khi tập thành thói quen ăn kẹo, khi hắn nhàm chán, miệng sẽ thèm ăn, sẽ vô thức cầm lấy kẹo ăn, bởi vì… cái này đã trở thành một bộ phận trong đời sống sinh hoạt của hắn, cho nên mặc kệ người đó có cẩn thận đến đâu cũng sẽ không để ý.” Lâm Tâm Nguyệt phân tích.
“Có lấy được dấu vân tay hay DNA gì không?” Mã Quốc Anh nhàn nhạt nói, nhưng lời nói rất cấp bách.
“Thật tiếc, khi chúng tôi tìm thấy giấy vụn, nó đã bị ô nhiễm, không thể lấy DNA và dấu vân tay được.” Cao Ngạn Bác xòe hai tay, tiếc nuối lắc đầu.
“Vận may của gã hung thủ này đúng là tốt quá nhỉ.” Mạc Chính Khang châm chọc cảm khái.
“Vậy phải xem vận may của hung thủ tốt hơn hay là chúng ta tốt hơn.” Mã Quốc Anh hé môi, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt kiên định lại tự tin, khiến cho Dương Dật Thăng nhìn đến ngây người.
“Đúng vậy. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, hung thủ không thể may mắn nhiều lần được.” Cao Ngạn Bác đồng ý.
“Ba vụ án mạng đều giống nhau, đều bị hủy dung, hung thủ có thể là kẻ biến thái không.” Lăng Tâm Di cầm bút, nhớ tới mấy vụ án cưỡng gian rồi giết, con ngươi co rút, kinh ngạc kêu lên, kết quả bị cả tổ trọng án khinh bỉ, cho dù tâm lý biến thái thì có cái gì phải kinh ngạc, mặc kệ hắn biến thái cỡ nào thì cũng phải vô tù ngồi chổm hổm đếm lịch thôi.
“Cách ra tay của hung thủ không giống nhau, nhưng diện mạo của ba nạn nhân không có điểm tương đồng, bọn họ một là thành phần tri thức cao cấp, một thiên kim nhà giàu, một nhân viên phục vụ của quán rượu, hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, vì sao hung thủ chọn bọn họ?” Thẩm Hùng sờ sờ cằm, nhíu mày nhìn tư liệu của ba người bị hại, phân tích đều đều, Thẩm Hùng ngồi vào ghế tổ trưởng đương nhiên cũng có chút năng lực, hơn nữa còn là quân tiên phong, Thẩm Hung thu hồi dáng vẻ khổ não, đắc ý: “Nhưng, chúng tôi tìm được một điểm giống nhau.”
Thẩm Hùng vừa dứt lời, Mã Quốc Anh liền dùng mắt lạnh bắn anh, người trong tổ trọng án ho khụ khụ, nháy mắt ra dấu, đá chân, Thẩm Hùng bị Mã Quốc Anh thưởng cho luồng khí lạnh Siberia, run run lên, lập tức tỉnh táo, cười gượng với Lâm Tâm Nguyệt.
Mã Quốc Anh nhìn chăm chú vào Lâm Tâm Nguyệt, trong đáy mắt mang theo chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền bị che dấu sau lớp mặt nạ lạnh lùng, vậy mà vẫn bị Dương Dật Thăng bắt gặp, híp mắt, khó hiểu liếc qua cô và Lâm Tâm Nguyệt.
“Các ngươi tìm được manh mối gì à.” Cao Ngạn Bác và Lâm Tâm Nguyệt đều không hiểu hành động kỳ quái của bọn họ.
Bọn Thẩm Hùng muốn nói lại thôi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt thường liếc qua Lâm Tâm Nguyệt, mắt chứa vô vàn lo lắng, bầu không khí này, ánh mắt này không những khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy quái lạ, nhóm Cao Ngạn Bác cũng ù ù cạc cạc, tầm mắt của Cổ Trạch Sâm không rời khỏi bà xã mình dù chỉ nửa giây, anh sợ Mã Quốc Anh sẽ nói ra lời gì đó đả kích vợ mình.
Mã Quốc Anh hít sâu một hơi, đem lời nói ra: “Theo tôi biết được, ba nạn nhân trước đêm bị sát hại đều có tiếp xúc Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị - Lâm Nhã Nguyệt.”
Mã Quốc Anh nói xong, mọi người trong phòng họp đều im lặng, bầu không khí vốn câm như hến liền lạnh băng trong phút chốc, bầu không khí nặng nề khiến người ta không khỏi cảm thấy ngột ngạt.
Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng nhíu mày, kinh ngạc nhìn Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt lo lắng vô cùng. Cổ Trạch Sâm thì càng khỏi phải nói, anh hận không thể lập tức đứng lên, đi tới ôm Lâm Tâm Nguyệt vào lòng, trong bụng vô cùng hối hận không ngồi bên cạnh cô, có chút oán giận Mã Quốc Anh quá thẳng thắn.
*** Còn tiếp ***
Chương 72: Âm Mưu Đã Tới
Edit: Tịch Ngữ
“Ông nội, ông nội bị tai nạn giao thông.” Cả người Lâm Tâm Nguyệt run rẩy, tay cô nắm chặt tay Cổ Trạch Sâm giống như vớ phải khúc gỗ giữa biển rộng mênh mông. Di động mới nghe được một nữa đã nằm dưới đất, nếu không có Cổ Trạch Sâm đỡ, e là cô đã té ngã rồi.
“Tâm Nguyệt, em đừng gấp, hiện giờ ông nội ở bệnh viện nào, chúng ta tới bệnh viện trước rồi tính.” Cổ Trạch Sâm chú ý đến ánh mắt mờ mịt không biết làm sao của Lâm Tâm Nguyệt, anh đau lòng ôm cô vào ngực, tiếp thêm sức mạnh cho cô, để cô từ từ tỉnh táo lại.
“Đúng, đúng, bệnh viện, đi bệnh viện.” Nghe Cổ Trạch Sâm nói, Lâm Tâm Nguyệt hoang mang rối bời thu dọn đồ đặc, nhưng đáy mắt cô vẫn còn khiếp sợ, cô rất sợ, nếu có thể cô tình nguyện cả đời không đến nơi đó, nơi đó cướp đi sức khỏe của ông nội, cướp đi đứa con chưa chào đời của cô, thật sự cô rất sợ, lúc này đây cô không biết mình bị cướp cái gì nữa.
“Tâm Nguyệt đừng sợ, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh sẽ cùng em vượt qua.” Cổ Trạch Sâm lo lắng nhìn bà xã mình, dùng giọng nói kiên định mà có lực trấn an lòng dạ rối bời của Lâm Tâm Nguyệt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian